Tinh Tử
Thời Trẻ Mà Tôi Từng Bỏ Lỡ
Truyện ngắn: Thời Trẻ Mà Tôi Từng Bỏ Lỡ
Tác giả: Tinh Tử
Cả hai chúng tôi đều âm thầm giữ
tình cảm ấy vào thật sâu trong tim mình. Cứ ngốc nghếch như thế, để bảo vệ tình
bạn ngây thơ của hai người, không ai nói ra, nhưng tất cả đều ăn ý. Và rồi, thời
gian chẳng chờ đợi một ai, chúng tôi mỗi người có một khoảng trời riêng, quên
đi mùa hè năm ấy có cậu bạn học khôi ngô tuấn tú thích nghe nhạc ballad, quên
đi cô bạn thích chọc ghẹo người khác với nụ cười tươi như ánh dương. Tất cả đều
là kỉ niệm chỉ riêng mình tôi viết về cậu ấy và điều bí mật mà tôi không thể bật
mí là rằng tôi đã yêu cậu, là khi nhịp tim rung lên loạn nhịp.
* Hồi một: cơn mưa kẹo chua.
Tình đầu như cơn mưa kẹo chua. Chua chua,
ngọt ngọt, lại như đắng chát đến đau lòng. Mọi vui buồn hỉ nộ đều không để nói
ra, không ai thấu hiểu. Vô thức thu người lại, ruồng bỏ mọi thứ chỉ để bảo vệ
cái tôn nghiêm cuối cùng của mình.
Tôi gặp chàng trai ấy vào một
ngày đầu mùa hạ. Cơn mưa rào mang chút u uất, khéo léo kéo chúng tôi lại gần
nhau, tự một khắc, trái tim yếu đuối lại loạn nhịp vì một chàng trai xa lạ
18 giờ 30 phút chiều- thành phố Hải.
Một ngày âm u và lòng tôi buồn trĩu.
Tôi không biết mình ngồi đây bao
lâu, có thể là một tiếng, hai tiếng hoặc hơn. Tôi ngồi bó gối một góc ở gần gã
tư đường phố, ngoài trời mưa chẳng hề có dấu hiệu dừng lại mà ngày càng dày
hơn. Tôi ngước nhìn dòng người cứ vút qua dưới ánh đèn neon của thành phố hoa lệ
và đem ánh nhìn tò mò mà đầy thương hại với tôi. Dù cho hai chân đã tê rần, mỏi
nhừ nhưng tôi vẫn nức nở khóc, từng hàng nước mắt đua nhau rơi xuống khuôn mặt
đã trang điểm kĩ, làm mascara nhòe đi, lem luốc cả khuôn mặt. Thật tệ hại, tôi
đã nghĩ như vậy nhưng điều đó chẳng thể làm cho nước mắt ngừng rơi. Tôi bị từ
chối, tình cảm đơn phương chôn chặt suốt hai năm nay đã tan vỡ, hòa theo dòng
nước, cuốn đi mộng tưởng xa vời, chỉ để lại hiện thực đau đớn và khốc liệt là rằng
tôi vừa bị từ chối bởi tình đầu của tôi.
Tôi cứ ngỡ mình sẽ khóc đến mỏi mệt
cho đến khi nước mắt cạn khô rồi ủ rũ lết thân về nhà, vậy mà người con trai ấy
lại xuất hiện. Cậu vô tình mà hữu ý bước vào cuộc sống của tôi, chữa lành trái
tim đang rỉ máu. Một thoáng ngây ngốc, tôi ngước lên người con trai ấy, dáng
người cao gầy, mái tóc đen nhánh, chắc khỏe, sống mũi cao và làn da màu nắng. Cậu
cứ im lặng như thế, chỉ đứng che ô cho tôi, một lời an ủi cậu cũng không nói,
điều duy nhất cậu nói có lẽ là:
"Cậu khóc thật xấu!"
"Hả?" Tôi ngơ ngác nhìn
cậu, rồi lại vừa cười, vừa khóc nấc lên.
"Đến cậu cũng chê tôi, cậu.. Hức... Thật đáng ghét"
Tôi đã khóc lớn hơn và bỏ lại cậu lúng túng
dưới ánh nhìn tức giận của mọi người. Cậu lo lẳng ngồi bệt xuống, rút khăn tay
lau đi từng giọt nước mắt của tôi. Tôi gần như mê dại, khăn tay thoang thoảng
mùi hương của cậu, mùi bạc hà mát lạnh làm ấm dần trái tim tôi.
" Cậu xấu" Tôi làm mặt
xấu.
" Đúng, đúng, tôi xấu, cậu đẹp
nhất, đừng khóc nữa, đứng lên nào." Cậu mỉm cười dỗ tôi như dỗ một đứa trẻ,
giọng nói trầm ấm có chút khàn của những chàng trai mới lớn. Phút giây ấy, tôi
đã nghĩ "có phải mình say nắng rồi không?"
* Hồi 2: tôi gặp lại câu trong cơn mưa rào cuối hạ.
Mùa hạ thoáng chốc trôi qua và mùa thu chậm
rãi từ từ bước qua. Ngoài khung cửa sổ lớp học, cơn mưa cuối cùng đã khép lại
mùa hè đấy nước mắt của tôi. Tôi ngước nhìn trần nhà, trên đầu tôi, quạt trần
kêu lên đầy tiếng cũ kĩ, rỉ sét, bỏ ngoài tai tiếng giảng của lão Chu béo. Tôi
ngây ngốc nghĩ lại về cậu con trai ấy, hai tai chợt nóng lên, và tôi cố ruồng bỏ
ý nghĩ rằng tôi muốn gặp lại cậu. Tôi gục đầu xuống bàn và rồi cũng lịm dần đi.
"Ánh Dương, Ánh Dương."
Cậu bạn bàn trên lay lay người tôi làm tôi mơ màng tỉnh dậy. Giọng tôi đầy
cau có.
"Làm gì vậy?"
"Cô đang kêu cậu." Giọng
cậu đầy áy náy.
Tôi ngẩng đầu lên và.... Trợn trừng mắt nhìn cậu con trai vừa bước vào lớp.
Khuôn mặt ấy, mái tóc ấy, nụ cười ấy, sao lại là cậu, sao cậu lại ở đây, ngay
lúc này, cậu ấy có nhận ra mình không, tôi đã tự hỏi như thế.
"Ánh Dương" cô có vẻ
không vui.
"Dạ" Tôi giật mình đứng
thẳng tắp dậy
" Đây là Hứa Sâm, cậu ấy sẽ
ngồi cùng em, em nhớ hướng dẫn cho cậu ấy."
Tôi nhìn sang Hứa Sâm, cậu mỉm cười nhìn tôi, điều đó làm tôi nghĩ tới
chuyện ngày hôm ấy, khuôn mặt hơi tái đi rồi lại đỏ hây hây.
**********
Từ hôm ấy, bên cạnh tôi đã có thêm một vị
bạn học mới. Tôi nhận ra tôi luôn bất giác kiếm tìm bóng dáng thân quen ấy ở mọi
nơi. Ánh mắt tôi theo dõi mọi cử chỉ hành động của cậu, và tôi luôn để tâm tới
cậu một cách quá mức trong giới hạn bạn bè. Giả như khi cậu vui vẻ, cậu ấy sẽ
chào tôi "Chào tiểu Dương" và điều ấy làm tôi hạnh phúc, khi cậu buồn,
tâm trạng tôi cũng tồi tệ, sẽ cố chọc cho cậu cười, hay khi cậu thân mật với một
bạn nữ, tôi sẽ tức giận, sẽ dỗi hờn, lạnh nhạt với cậu ấy, nhưng khi nhìn cậu ấy
xin lỗi tôi, sẽ chun chun mũi, buồn rượi cả một một buổi, tôi sẽ đau lòng mà
không nỡ giận. Tôi không biết tôi có thực đã thích cậu ấy rồi không, trái tim
tôi đã ngừng chảy máu sao? Tôi thực đã dám đối diện với anh ấy với ánh mắt
không quan tâm?. Tôi sợ, tôi không dám thử, sợ sẽ đau lòng khi nhìn thấy ánh mắt
cự tuyệt củ anh ấy, hoặc giả như tôi đã quên anh ấy, tôi cũng không dám thích cậu,
tôi sợ mình sẽ lại đau khổ một lần nữa và rồi sẽ không có một chàng trai nào
che mưa cho tôi như cậu ấy đã từng làm.
* Hồi 3: Hạnh phúc là điều mà tôi không thể nào có. Mưa rơi như gào
thét, xé rách tâm hồn, trái tim tôi, căn nuốt tình yêu chưa kịp chớm nở.
Ngày trời đông lạnh giá và có tuyết
rơi. Bầu trời dần ngả về chiều và in đậm lên sân trường màu sắc của những tia nắng
cuối ngày rực rỡ.
Chúng tôi ngồi trong lớp học vắng
lặng, xung quanh chỉ còn tiếng giảng bài khe khẽ của cậu, và nhưng tiếng bút viết
của tôi. Một thoáng không thấy cậu giảng bài, tôi định ngẩng đầu lên mà tự dưng
bờ vai mặt trĩu, hơi thở ấm nóng của cậu bao lấy cổ tôi, mặt tôi thoáng đỏ lên.
Tôi nhẹ nhàng lấy cuốn sách trong tay cậu đặt lên bàn, hơi sửa lại tư thế
ngủ của cậu, rồi lẳng lặng ngắm nhìn khuôn mặt của cậu. Một khuôn mặt với tôi rất
đỗi thân quen. Bất giác, tôi hướng đến đôi môi mềm mại của cậu, rồi cứ ngây ngốc
như thế ngắm nhìn nó. Một loại cảm xúc trong tên chợt bùng nổ trong tôi, tôi muốn
hôn cậu ấy, khao khát ấy làm làm cổ họng tôi khô rát, nóng hừng hực. Tôi khẽ
chuyển động cổ, gương mặt tôi áp sáp gương mặt cậu ấy tưởng như chỉ cầu cậu áy khẽ
động, môi chúng tôi sẽ chạm vào nhau. Tôi nhẹ nhàng áp môi mình vào môi cậu ấy,
cảm giác run sợ lại có phần vui sướng trỗi dậy trong tôi, liệu rằng cậu ấy sẽ tỉnh?
Đầu lưỡi tôi nhẹ nhàng mơn trớn cánh môi mềm mại của cậu, lại như một chất gây
nghiện, tôi không thể ngừng lại việc ấy, cạy hàm răng cậu, sự đụng chạm của hai
đầu lưỡi làm đầu óc tôi mê dại, "mình muốn nhiều hơn thế" tôi đã nghĩ
vậy.
"Ưm...." cậu ấy khẽ cau
mày tỉnh lại và trợn trừng mắt nhìn tôi.
Tôi hốt hoảng, vội vàng tránh
thoát khỏi cậu, tôi thật bại hoại, tôi cúp mắt xuống để tự lừa không nhìn thấy
sự lạnh nhạt, ghét bỏ trong ánh mắt cậu. Tôi thực đã sai sao?
Cả hai chúng tôi chìm vào trong im lặng nghẹt thở, bầu không khí gượng gạo
làm hai bàn tay tôi đổ nhiều mồ hôi, cả người cũng khẽ run lên.
"Xin...Lỗi." Tôi khẽ giọng
nói.
Cậu ấy không đáp trả.
Sự xấu hổ tràn ngập trong ánh mắt
tôi, hốc mắt cay xè, thâm tâm đau đớn, tôi thấy mình như một đứa con gái hèn hạ,
làm trò bỉ ổi với người con trai khác. Tôi vội vàng túm lấy đai cặp, chạy vút
đi, bỏ lại cậu và cả sự thật phũ phàng ở lại căn phòng ấy.
Ba tháng đã trôi qua từ sau ngày hôm ấy,
không một ai trong chúng tôi mở lời với đối phương. Tôi chẳng dám nhìn vào ánh
mắt của cậu, cậu ấy cũng lơ tôi đi một cách đẹp mặt. Tôi từng muốn nói xin lỗi
cậu nhưng những lúc ấy, cậu ấy khẽ chợt cau mày rồi bươc đi thẳng, bỏ lại tôi với
hai hàng nước mắt trực trào rơi. Thế rồi chúng tôi bước vào kì thi quan trọng của
cuộc đời, cậu ấy Bắc Đại, còn tôi đỗ một ngôi trường loại khá ở một thành phố
khác, cách xa Bắc Kinh hàng ngàn kilomet.
Ngày cuối cùng của năm học, chúng
tôi gặp lại nhau sau những tháng ngày xa cách. Cậu ấy gặp lại tôi, nở một nụ cười
xa cách, ánh mắt chỉ còn những tia lạnh nhạt hơi chút ghét bỏ. Trái tim tôi đau
nhói, cậu ấy đã không còn là của tôi, trước đây cũng không phải, sau này cũng
không phải, cậu ấy yêu một cô gái khác, không phải tôi, cậu ấy dành cho cô ấy một
nụ cười ấm áp, ánh mắt yêu thương và nụ hôn ngọt ngào. Tôi đã vô thức chạm nhẹ
lên môi khi nhìn họ trao nhau nụ hôn vội vàng ở hàng lang trống vắng, bản thân
tôi lúc bấy giờ đau đớn như vạn mũi xuyên tâm, hai hốc mắt cay xè và những giọt
nước mắt trong suốt cứ thi nhau rơi xuống sàn đất lạnh lẽo.
Ngoài trời mưa cũng bắt đầu trời, xóa nhòa
đi cảm xúc của tôi, hạnh phúc là điều tôi không thể có, cũng không thể giữ lấy,
tôi đã tốt nghiệp thanh xuân của tôi nhưng tấm bằng tốt nghiệp mang tên cậu ấy
vẫn ở lại trong quá khứ. Điều mà tôi đã bỏ lỡ trong thanh xuân là rằng tôi đã bỏ
lỡ cậu ở phút giây ban đầu và lời yêu vẫn chưa cất thành lời nhưng tôi vẫn mãi
luôn nghĩ về cậu, về một thời tuổi trẻ tôi từng bỏ lỡ.


Đăng nhận xét
0 Nhận xét