Chương 3: Hại người không thành ngược lại bị...

Chương 3: Hại người không thành ngược lại bị...


Lý Thiệu Ngôn ngàn lần không nghĩ tới, hắn vừa bước chân vào phòng đã bị một người từ phía sau tập kích.

Lý Thiệu Ngôn bị một kích này đánh khiến lưng đau dữ dội, hắn chau mày, rượu lập tức tỉnh hơn phân nửa, lúc này mới thấy rõ người trước mặt là ai, hắn lên tiếng chửi:


“Mẹ nó, tại sao lại là cậu?”


Đường Duật ném móc gỗ trong tay ra, cười lạnh một tiếng: “Không phải tôi anh còn tưởng là ai? Cố Cảnh? Con mẹ nó, anh còn nghĩ muốn chạy!”


Lý Thiệu Ngôn đã bất mãn với Đường Duật từ lâu, ngày hôm nay thậm chí còn khó chịu hơn, thằng nhóc này tại sao cứ luôn thích phá hỏng chuyện tốt của hắn vậy? Hai người càng nhìn càng không vừa mắt nhau, lại bởi vì đều uống rượu, những khó chịu trong lòng càng không thể kìm nén được.


Lý Thiệu Ngôn bắt đầu động thủ trước.


Hai người nhanh chóng xô xát lẫn nhau, Đường Duật 1m87, Lý Thiệu Ngôn cao 1m83, chiều cao cả hai không chênh nhau quá nhiều. Cả hai đánh với nhau bất phân thắng bại.


Tây trang trên người Lý Thiệu Ngôn khiến hắn có cảm thấy vướng víu tay chân, hơn nữa, hắn thường ngày luyện cơ bắp trong phòng thể thao, làm sao so được với một Đường Duật luyện cơ bắp ở trên sân vận động, dần dần rơi xuống thế hạ phong.


Cuối cùng bị Đường Duật vặn cổ tay áp đảo ở trên giường, đè ép xuống một khoảng khiến những cánh hoa hồng hỗn loạn, tan tác.


Đường Duật nhất thời máu nóng lên não, ấn Lý Thiệu Ngôn xuống, rút thắt lưng của cậu đem trói hắn ta trói thật chặt.


Lý Thiệu Ngôn ra sức giãy giụa nhưng không có kết quả, hắn vùi đầu vào trong chiếc chăn mềm mại của khách sạn thở hổn hển mấy hơi.


Thật vất vả mới thở được bình ổn, hắn không được tự nhiên xoay người muốn cùng Đường Duật giảng hòa lại phát hiện người phía sau có chỗ không đúng lắm.


Đường Duật lúc này sắc mặt ửng hồng, hô hấp nặng nề, ánh mắt hắn nhìn qua như muốn ăn thịt người, Lý Thiệu Ngôn ngửi thấy trong không khí có mùi hương, trong đầu ngay lập tức xuất hiện suy nghĩ muốn đem trợ lí Chu lôi ra đánh tơi bời ba trăm hiệp--


Hắn dặn gã bố trí một phòng lãng mạn để tỏ tình với Cố Cảnh, thế nhưng gã không chỉ làm điều thừa, còn tự “đoán” suy nghĩ của hắn làm bừa.


Hiện tại, quả báo đang đến.


Chỉ thấy Đường Duật không nói hai lời bắt đầu cởi quần áo, hành động liền mạch, lưu loát. Hai tay Lý Thiệu Ngôn bị trói bắt chéo ở sau lưng, chỉ có thể vặn vẹo thân thể ý đồ rời xa nguy hiểm, còn chưa nhảy ra xa được nửa mét đã bị Đường Duật kéo trở lại trước người cậu ta. Lý Thiệu Ngôn chật vật nằm úp sấp quỳ gối bên mép giường, nói to: “Cậu thanh tỉnh một chút đi! Đường Duật! Cậu điên rồi sao! Buông…”


Đường Duật rõ ràng không còn tỉnh táo nữa, hương thơm trong phòng ngày càng nồng đậm hơn, Lý Thiệu Ngôn ngừng thở, cố gắng giãy giụa nhưng cũng không có lợi gì, hắn phản kháng càng khiến Đường Duật mất bình tĩnh, cậu tách hai chân hắn ra, đồng thời dễ dàng cởi bỏ quần tây của hắn và quần trong.


Lý Thiệu Ngôn đã muốn điên rồi… Ngón tay không báo trước trực tiếp đưa vào hậu huyệt khô khốc của hắn, đau đến mức Lý Thiệu Ngôn hít một hơi khí lạnh. Ngay sau đó liền cảm giác được một thứ nóng rực cứng rắn được thả ra, Đường Duật tự nhiên trực tiếp nhắm ngay huyệt khẩu ý đồ đi vào.


Này làm sao có thể vào được? Cậu ta đi tiến vào không phải hậu huyệt của hắn sẽ rách mất sao? Sau đó ngày mai sự việc này sẽ lên trang đầu? Chuyện đi đến nước này, Lý Thiệu Ngôn rốt cuộc cũng từ bỏ chống cự, cuối cùng để cầu đường sống, hắn đưa ra một yêu cầu vô cùng hợp tình hợp lí: “Tổ Tông, tôi thỉnh cầu cậu sử dụng chất bôi trơn, được chứ?”


Đường Duật tựa hồ cũng ý thức được nếu để như vậy cũng không dễ vào, Lý Thiệu Ngôn nhân cơ hội rèn sắt khi còn nóng, nói: “Trên đầu giường trong ngăn tủ!”


Qủa nhiên thanh niên cánh tay dài, duỗi ra liền thuận lợi lấy chất bôi trơn từ tủ đầu giường, tiện tay vặn ra đổ hơn phân nửa chai lên mông của Lý Thiệu Ngôn, lại khuếch trương qua loa vài cái, lần nữa ý đồ chen vào trong.


Chất bôi trơn lạnh làm giảm nhẹ cơn đau nóng bỏng, có chút ít còn hơn không, cũng không thể cầu cậu ta đeo bao cao su nữa. Hắn chỉ có thể cầu trời phù hộ cậu bạn nhỏ này giữ thân mình trong sạch, không mắc bệnh gì. Lý Thiệu Ngôn ở trong lòng mắt trợn trắng, nhắm mắt chờ chết.


Có sự trợ giúp của chất bôi trơn, lần này tiến vào đã dễ dàng hơn nhiều. Nhưng mới đi vào một nửa, Lý Thiệu Ngôn đã đau đến mức bên dưới vô thức siết chặt lại, Đường Duật ngừng một chút. Phải đến khi đối phương thả lỏng, vật kia trong nháy mắt hoàn toàn đi vào bên trong, Đường Duật mới thở phào nhẹ nhõm.


Người đàn ông phía trên áp đảo hắn về vóc người, thậm chí khí thế còn mạnh mẽ hơn hắn một chút. Đặc biệt người này còn là kẻ thù không đội trời chung của Lý Thiệu Ngôn, loại tâm lí bị chinh phục này hoàn toàn không thể so sánh với bất kì khoái cảm sinh lí nào.


Người đàn ông bị đè ở dưới chỉ có thể khuất nhục duy trì tư thế quỳ bò, cố gắng điều chỉnh hô hấp thích ứng cảm giác đau đớn, lấp đầy căng trướng bên trong, cố gắng lần nữa để bản thân thở một hơi.... “Cởi thắt lưng ra cho tôi được không? Tôi hứa sẽ không phản kháng, cậu như vậy cũng rất bất tiện--”


Đường Duật hơi thích ứng với tư thế này, nhanh chóng đắm chìm trong cơ thể ấm áp của Lý Thiệu Ngôn, bắt đầu mạnh mẽ trừu sáp, dùng hiện thực chứng minh tư thế hiện tại vô cùng thuận tiện. Lý Thiệu Ngôn lần thứ hai giãy dụa không có kết quả, bất chấp tất cả mà chửi ầm lên: “Ngày mai cậu chết chắc rồi! Chờ bị phong sát đi, đồ ngốc X! Còn có cố xong nhanh… đau đau đau! Nhẹ chút, a…”

Đường Duật vẫn còn sót lại vài phần lí trí, nghe Lý Thiệu Ngôn mắng khiến cho hắn càng tức giận, dưới thân động tác càng thô bạo hơn, đau đến mức Lý Thiệu Ngôn hét lên. Chủ tịch Lý cũng không phải chưa từng bị đè, nhưng rốt cuộc thân kiều thịt quý không chịu nổi bị lăn qua lộn lại, lúc trước cùng với bạn giường, người nào không phải dịu dàng săn sóc, kinh nghiệm phong phú? Nhưng Đường Duật không phải người có kinh nghiệm, hoàn toàn dựa vào sức mạnh nam tính để va chạm.

“Thả lỏng một chút!” Đường Duật không vui vỗ mông Lý Thiệu Ngôn, phát ra một tiếng “bốp” giòn vang. Khuôn mặt có tuổi của Lý Thiệu Ngôn đỏ ửng lên, cắn răng không hề phát ra âm thanh, ngoại trừ rên rỉ, cũng không có sức lực nói thêm câu nào nữa.


Hiệu quả của mùi hương kích dục cũng bắt đầu ở trên người Lý Thiệu Ngôn phát tác. Ham muốn sinh lí là không thể tránh khỏi, huống hồ Đường Duật ở tuổi đôi mươi, tinh lực tràn đầy, thể lực hơn người, lại dốc hết sức làm khiến Lý Thiệu Ngôn không thể chịu đựng được nhiều lần liên tiếp: “Tôi không được…”


Đường Duật không nói một lời, để Lý Thiệu Ngôn đối mặt với mình, nhấc hai chân hắn lên vai, tiếp tục vùi đầu vào làm.


“...Cậu buông tha tôi đi, tôi sai rồi…” Đến cuối cùng, Lý Thiệu Ngôn bị làm đến mức khóc lóc mà ngất đi, Đường Duật vẫn không có ý định dừng lại.


Sáng hôm sau, Đường Duật mới biết sự tình đã trở nên lớn chuyện.


Cậu tỉnh dậy rất sớm, khi mở mắt ra liền thấy Lý Thiệu Ngôn đang ôm mình, sợ đến mức hồn bay phách lạc.


Đường Duật cẩn thận hồi tưởng lại tối qua mình đã làm gì, quả thật cùng với chuyện ăn ruồi bọ đều ghê tởm giống nhau.


Nhưng hiện tại cũng không có biện pháp gì, chỉ sợ Lý Thiệu Ngôn trả thù cậu, liên lụy đàn anh… Đường Duật suy nghĩ một lát, lập tức nảy lên một ý tưởng.


Đường Duật móc di động ra, chụp trái chụp phải người đang nằm ngủ trên giường. Cậu nhìn ảnh chụp không hài lòng, lại nằm xuống giường, ôm lấy vai Lý Thiệu Ngôn, hơi hơi nhắm mắt lại tự chụp một tấm.


Chờ đến Lý Thiệu Ngôn mơ mơ màng màng tỉnh lại, Đường Duật đã có thứ để de dọa hắn.


Không chờ Lý Thiệu Ngôn mở miệng mắng chửi, Đường Duật liền đem ảnh chính mình chụp lại quơ quơ trước mặt hắn. Tay Lý Thiệu Ngôn bị trói, tối hôm qua trong lúc hỗn loạn đã được tháo ra, nhưng vẫn bủn rủn vô lực, muốn đoạt lấy di động cũng không có sức.


Hắn khàn giọng nói: “Nói đi, cậu muốn làm cái gì?”


“Nếu không muốn tôi gửi những bức ảnh này ra ngoài, phải đáp ứng tôi ba điều kiện. Thứ nhất, chuyện này anh không được nói ra ngoài. Thứ hai, anh không được quấy rối đàn anh Cố Cảnh nữa. Thứ ba… không được trả thù tôi.”


Vẻ mặt Đường Duật nghiêm túc nêu ra điều kiện của mình.


Lý Thiệu Ngôn còn tưởng rằng cậu ta muốn nói điều kiện long trời nở đất, làm khó dễ, người bình thường đều muốn dùng điều kiện này để chèn ép hắn để đạt được lợi ích, hoặc trực tiếp muốn hắn nâng đỡ, giúp bản thân nổi tiếng. Cho dù đầu óc Đường Duật đơn giản, nói ra ba điều kiện như vậy, chẳng khác nào chưa nói ra.


Sau một lúc lâu, Lý Thiệu Ngôn rốt cuộc mở miệng nói: “Tôi có thể đáp ứng điều kiện của cậu.”


“Cậu đừng tưởng rằng tối hôm qua bản thân chiếm được tiện nghi của tôi, cậu đẹp trai như vậy, thân hình lại tốt, vẫn là tôi kiếm lời.” Lý Thiệu Ngôn cười nhạo, vừa mới xoay người, dưới thân bị tác động, đau đến mức hít một hơi.


“Anh có thể tự mình đứng dậy không?”


Đường Duật có chút bất an, nghĩ tới nghĩ lui vẫn nên giúp đỡ Lý Thiệu Ngôn.


Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn. Lý Thiệu Ngôn cảm thấy xui xẻo, liếc mắt nhìn Đường Duật nghiến răng nghiến lợi nghĩ, nhóc con, sớm muộn gì tôi cũng xử đẹp cậu.




Đăng nhận xét

0 Nhận xét